Mỗi độ tháng 8 – 9, nước lũ từ thượng nguồn sông Mekong ào ạt đổ về miền Tây. Nước dâng cao làm ngập làng quê, biến cánh đồng trắng xóa mênh mông và làm phong phú thêm cho nét ẩm thực mùa nước nổi quê tôi.
NHỚ THƯƠNG ẨM THỰC MÙA NƯỚC NỔI…
Người dân quê tôi đón lũ như thể đón người bạn phương xa trở về. Và không biết tự bao giờ, cụm từ “sống chung với lũ” được họ gọi thân thương, hào sảng như thế! Khoái nhất những hôm không đi học, chúng tôi chèo xuồng cùng người lớn ra đồng giăng lưới, đặt lờ kiếm cá. Cái mênh mông của cánh đồng loang loáng nước, cái chót vót của cội thốt nốt già rồi tiếng cá đớp mồi làm đứa nào cũng mê tít.
Bắt chuột đồng là “ngón nghề” mà bọn con trai rành “sáu câu vọng cổ”. Nước trắng đồng, những con chuột no nê thóc lúa phải tìm đến gò đất cao, nhánh tràm để trú ẩn nên rất dễ bắt. Nhẹ nhàng hơn, tụi con gái buông cần câu cá rô bí, cá rô mề, nhiều khi hên còn “nhấp” được cả cá lóc, cá trê. Tuy không phải là tay “sát cá” nhưng đứa nào cũng hoan hỉ giật cần đến mỏi tay.
Đến đoạn có hàng bông điên điển trổ vàng rực, cả đám háo hức hái rồi nô đùa rộn rã một khúc sông. Tất nhiên, những cọng bông súng mập ú, màu xanh, màu tím đủ cả cũng không thoát khỏi tầm tay vì đây là nguyên liệu cho bữa cơm chiều thiệt ngon lành.
…VÀ NHỮNG MÓN NGON “VẠN NGƯỜI MÊ”
Chị em tôi mê cảm giác ngồi chực chờ bên tô canh chua cá linh bông điên điển mẹ vừa nấu. Vị ngọt của cá, chua nhẹ của me, thơm giòn và hơi nhẫn của bông điên điển hòa quyện với nhau… làm đứa nào cũng thòm thèm đến miếng cuối cùng. Rồi thêm món lẩu mắm thơm nức mũi nấu với cá rô đồng, cá linh tươi rói, nhúng bông súng, bông điên điển và các loại rau đồng tươi, sạch mới hái… ăn cùng chén cơm gạo mới, “khoái” làm sao!
Cuộc sống đổi thay, tôi có dịp ngao du khắp nơi để mở mang tầm mắt, nhưng quê nhà thân thương với đa dạng ẩm thực mùa nước nổi mùa nước nổi mãi là tài sản quý giá không gì thay thế. Để rồi mỗi khi nước tràn đồng, gác lại mọi bộn bề phố thị, tôi cuống quýt về nhà chèo xuồng hái bông điên điển, đặt lợp, giăng câu… để sống lại quãng thời gian êm đềm nhất cuộc đời, để nghe tiếng vọng cổ ngân vang giữa đồng nước mênh mông. Miền Tây quê tôi trù phú và hào sảng là thế, mời bạn ghé thăm một lần!